Em chưa biết về Hà Nội của anh
Nhiều như những bài thơ anh viết
Chỉ biết rằng nó tự nhiên thân thiết
Bình yên và giản dị biết bao nhiêu
Phải chăng anh từ những tin yêu
Trong vần thơ nồng nàn mùi hoa sữa
Trong câu văn anh hơn một lần nữa
Để tâm hồn tràn ngập bởi mùa thu
Em chưa từng nghe khoan nhặt những lời ru
Của mênh mang mặt hồ Tây thăm thẳm
Chỉ biết rằng em thấy yêu nhiều lắm
Trong câu hò , tiếng hát mỗi bình minh
Về Hà Nội nơi ấy nghĩa tình
Trong nốt nhạc , vần thơ anh gửi tặng
Em tin yêu từ vần thơ mang nặng
Của phố phường trong cuộc sống vào thơ
Yêu Hà Nội từ những giấc mơ
Có hình anh , con đường rợp hoa sữa
Tình yêu Hà Nội trong anh chia một nửa
Cho em một phần trong hương cốm mùa thơm
Yêu anh rồi Hà Nội cũng gần hơn
Trong ký ức chiều công viên rợp bóng
Có điều gì mà Hồ Gươm gợn sóng ?
Để bồng bềnh câu hát gọi người ơi !
Hà Nội trong anh phía ấy một nơi
Với tình yêu một đời anh mang giữ
Những vần thơ in đậm từng câu chữ
Về phố phường nơi ấy những mùa đông .
Hạnh Ngân